Vô tâm

Thời gian trôi... vạn vật thay đổi... con người thay đổi... và tôi cũng thay đổi...
Nhưng...
Tôi đã khác xưa quá nhiều, tôi không còn là tôi của ngày xưa nữa...
Thời gian trôi...
Tôi đã trở nên vô tâm...
...vô tình,
và...
xa lạ lắm...
Vì sao lại như thế nhỉ?
Bản thân tôi còn không biết nữa...
Và...
Dòng đời cứ lặng lẽ trôi qua, những tháng ngày lặng lẽ...
Tôi như hóa đá...
Đã bao lần tôi dừng lại, nghĩ về những tháng ngày đã qua...
Buồn...
Cô đơn...
Trơ trọi...
Giữa những kỉ niệm buồn vui thời áo trắng, tôi không tin vào bản thân mình bây giờ nữa...
Nhiều lúc...
Muốn thốt lời xin lỗi với ai đó thật nhiều,
Muốn tâm sự thật nhiều,
Muốn mình như ngày xưa,
Nhưng...
Có lẽ đã quá muộn rồi...
Có quá muộn không?
Có lẽ sẽ nhận được câu trả lời từ ai đó: "Không gì là quá muộn đâu!"
Nhưng...
Những vết thương mà tôi gây ra cho ai đó...
Dù có liền lại,
Có lẽ...
Vẫn còn đó những vết sẹo hằng sâu...
Buồn...
Tôi rất buồn...
Buồn thật nhiều...
Dòng thời gian cứ lặng lẽ trôi đi,
Và tôi như bị cuốn trôi theo dòng thời gian đó...
Tôi đã không còn là tôi nữa rồi...
 
Phan Tấn Duy