Thơ vui về con gái (Phần 1)

Xưa kia ở tuốt trên trời,
Ngọc Hoàng Thượng Đế thảnh thơi thấy buồn.
Sai bắt một chú chuồn chuồn,
Xịt vô mười lít nước tương đem hầm.
Bỏ vô một ký ớt bầm,
Chanh chua 5 trái, me dằm 6 tô.
Nước mắt cá sấu 7 xô,
Dịu dàng một xíu, 8 tô dữ chằn.
Nêm thêm 9 chú lăng nhăng,
Mít khô, mít ướt cằn nhằn, ghen tuông.
Trăm gram nhõng nhẽo giận hờn,
Mụn cám, mụn bọc, mụn cơm, mụn đề.
Ngọc Hoàng hứng chí hề hề,
"Sản phẩm" hoàn tất không chê chỗ nào.
Sai thiên lôi lấy bột nhào,
Bắc Đẩu canh lửa, Nam Tào quạt than.
Cuối cùng một tiếng nổ vang,
Thế rồi "con ấy" tàng tàng bước ra.
Bèn đặt tên nó "EVA",
Còn gọi "con gái" hay là... "cô em"
*
Người con gái buồn vui đâu khó hiểu
Nói giận hờn chút xíu thế rồi thôi
Nói ghét ai chứ trong dạ bồi hồi
Lòng xao xuyến bao hồi thương lại ghét

Người con gái có yêu nên có hận
Nên suốt đời lận đận phải nương duyên
Bến yêu ơi, sao nỡ trách lấy thuyền
Thuyền vẫn đợi, vẫn chờ hoài tới bến
*
Con gái thường nói không
Khi con trai nói có
Con gái thường nói khó
Khi con trai tới nhà

Con gái hay ăn quà
Khi ngồi trong lớp học
Con gái thường hay khóc
Khi nỗi buồn vu vơ

Sợ cánh buồm tuổi thơ
Bay vào trong sóng biếc
Rồi bồi hồi ngẩn tiếc
Một điều gì đã qua

Con gái ít nói ra
Điều riêng tư - kỷ niệm
Sợ con trai sẽ biết
Nói con gái mộng mơ
*
Con gái là chúa hay hờn
Nhiều khi không có chi trơn cũng buồn
Con gái là chúa ừ suông
Hẹn người ta đến lại chuồn mất tiêu!
Con gái là chúa tự kiêu
Im im... bắt họ phải chiều chết cha
Con gái là chúa ăn quà
Lên trường xí muội, về nhà ô mai
Con gái là chúa lôi thôi
Quần này áo nọ... chao ôi đủ điều
Con gái dễ ghét dễ yêu
Dễ vui dễ giận... dễ liều khó ưa.
Khóc thì như gió như mưa
Đến khi cười ngỡ... Giao thừa pháo ran
Con gái là chúa "ăn gian"
Chuyên môn liếc trộm đó chàng ngốc ơi!
Con gái là chúa dở hơi
Hở ra là có ngay lời giáo khuyên
Con gái là chúa làm duyên
Môi son má phấn... mắt huyền dễ kinh!
Con gái coi vậy mà xinh
Coi vậy mà lại thông minh nhất đời
Con trai dậm đất kêu trời!
Không có con gái... buồn ơi là buồn!
Sưu tầm