Thương nhau để đó…

Có một loại tình cảm đứng giữa ranh giới của tình bạn và tình yêu. Khi bạn buồn phiền sẽ nghĩ đến người đó, hy vọng người đó sẽ bên cạnh cho bạn một vòng tay vững chắc để tựa vào. Có thể, cả cuộc đời này hai người cũng không nắm tay nhau đi hết con đường, cũng không tồn tại tình yêu bạc đầu giai lão, nhưng nếu có được một người như thế, xin bạn hãy yêu quý cuộc sống, trân trọng chính mình.
Tôi cũng đã từng may mắn có một người như vậy ở bên, nhưng chỉ biết dùng lòng để cảm nhận mà chưa biết cách dùng trái tim để giữ gìn.

Khi tôi mệt mỏi vì công việc vây quanh, người đó nhẹ nhàng thăm hỏi: “Ăn gì chưa?” rồi lại trách khi biết tôi lại bỏ bữa: “Tại sao nói hoài mà không nghe vậy?”

Khi tôi than vãn, người đó kiên nhẫn lắng nghe và kết lại bằng một câu mà đến bây giờ tôi vẫn rất nhớ: “Ừ, biết rồi”, “Mau ngủ đi, ngoan”

Khi tôi buồn phiền, người đó sẽ trổ hết mọi chiêu trò chọc tôi cười dù rằng không hề có khiếu hài hước. Tôi không vui, tôi không nhịn được mà lớn tiếng, người đó cũng chỉ lẳng lặng xin lỗi. Nói thật, đến lúc này tôi phải thừa nhận trình độ chọc cười của người đó không tăng lên chút nào nhưng vẫn rất cố gắng để làm tôi vui. Vì cái gì cơ chứ?

Quan hệ của chúng tôi không rõ ràng, tôi biết điều đó. Tôi cũng chẳng đòi hỏi gì hơn một mối quan hệ “fast-food” thế này, chỉ cần gọi là có, chỉ cần gửi một tin nhắn trên Facebook, người đó sẽ đáp lại, không ràng buộc, vậy là đủ. Sẽ có lúc ta điên cuồng thèm ăn một món nào đó, cứ ăn mãi không biết chán, nhưng rồi sẽ ngán, bẵng đi một thời gian sau mới tìm lại. Đó là tình trạng quan hệ của chúng tôi.

Không phải tôi không nghĩ đến chuyện tiến thêm bước nữa, chỉ là, khi tôi mạnh dạn tiến lên, người đó lại lùi lại một bước, không hiểu vì lý do gì, người đó không nói, tôi cũng chẳng hỏi. Và khoảng cách của chúng tôi vẫn giữ nguyên.

Nhiều lần như vậy dần dà tôi quên đi ý nghĩ sẽ đặt tên cho mối quan hệ này. Cứ như vậy ổn rồi, tôi còn trông mong gì hơn khi có một người dẫn tôi đi chơi, trò chuyện với tôi mỗi tối, có khi là đến sáng hôm sau, âm thầm giúp đỡ tôi trong công việc, nhưng tuyệt nhiên không hề quản lý tôi, không hề can thiệp đến đời sống riêng tư của tôi. Tôi gọi, người đó sẽ trả lời, tôi viết một status kể lể, người đó sẽ inbox và hỏi thăm, dù cho không hề có bất cứ comment nào để lại. Rốt cuộc có nghĩa là gì đây?

Mọi thứ cứ lặng lẽ trôi qua, mập mờ, dây dưa…

Bây giờ thì… tôi không còn cơ hội để mè nheo, nhõng nhẽo hay thậm chí than vãn nữa. Tôi vẫn giậm chân tại chỗ nhưng người đó đã rẽ sang một hướng khác, tất nhiên không có tôi… Quá trình đó diễn ra nhẹ nhàng, không quá vồ vập hay quay ngoắt 180 độ… Tôi đoán người đó cũng đã mệt mỏi rồi, âu cũng là điều dễ hiểu. Tôi không trách, chỉ sợ, có lúc yếu đuối làm phiền đến, như một thói quen… Chỉ là có chút tiếc nuối, mất mát không nói thành lời…

Khi có một người luôn dõi theo bạn, lắng nghe câu chuyện của bạn, dù là những thứ rất ư là vặt vãnh, dỗ dành làm cho bạn vui, cho bạn tựa vào vai khi bạn cần một điểm tựa, hãy trân trọng người đó đừng để đến khi mất đi, chỉ có thể nguôi ngoai khi lục tìm lại những kí ức đẹp đẽ khi xưa…
Theo langnhincuocsong.com