Buồn...

Biết nói điều gì đây khi dòng thời gian vẫn trôi và chuyện đời không như mình mong muốn. Giây phút giờ đây, còn gì nữa không em khi những kỉ niệm xưa giờ đã bị cuốn trôi mất rồi! Cuốn trôi bởi dòng suối thời gian. Dòng suối đã làm cho chúng ta xa nhau và xa đi tất cả những gì thơ mộng, hồn nhiên và tình tứ nhất của một thời áo trắng. Những gì hôm nay rồi sẽ bị vùi sâu vào trong dĩ vãng...

Đêm nhớ em nghe cõi lòng hiu quạnh
Đời vẫn trôi như những nốt nhạc buồn
Đêm nhớ em nghe cõi lòng lạnh giá
Người đã xa, những tiếc nuối còn vương
*
Vẫn yêu em, vẫn yêu như ngày nào
Bầu trời đêm, em như trăng tỏa sáng
Nhưng giờ đây trăng đang ở nơi nao
Để bầu trời như đời anh mịt tối
*
Gió vẫn thổi vào nỗi đau muôn thưở
Đêm lặng im như những tháng năm dài
Em nơi nao để đời anh phiêu bạt
Về nơi đâu sao cứ thấy lòng sầu
*
Thôi thì mặc cho số phận đưa đẩy
Biết làm sao đời toàn những trái ngang
Chỉ mong rằng phương xa em hãy nhớ
Cõi lòng này mãi mãi chỉ có em

Hỡi em yêu, dòng thời gian vẫn êm đềm trôi, trôi không ngừng nghỉ. Dòng suối thời gian ấy sao mà ghê gớm đến như vậy! Nó đã làm cho chúng ta xa nhau và xa đi tất cả những vui, buồn, hờn, giận của một thời hoa mộng. Gặp nhau, yêu nhau, rồi xa nhau. Tất cả như những qui luật tất yếu của cuộc đời. Những nỗi buồn, những giọt nước mắt nhớ mong. Ôi! sao mà đắng cay đến như vậy!
...
Nhưng, dù chúng ta mãi mãi xa nhau và, dẫu cuộc đời của ta có ra sao đi chăng nữa. Thì ta vẫn hướng về em - Người con gái mà ta hằng yêu thương nhất. Ta mong em luôn luôn được vui vẻ, hạnh phúc, và đạt được thật nhiều hoài bão, ước mơ mà em hằng mong muốn. Vì... ta mãi yêu em. 
Phan Tấn Duy