Hạnh phúc tại tâm

"Thời buổi này, chưa cưới thì cũng ở với nhau như đã cưới rồi. Còn cưới rồi thì nằm chia giường như chưa từng đưa nhau ra phường đăng ký. Gái thì nam tính hùng hổ không khác gì đàn ông, còn trai thì lại ẻo lả chẳng khác gì đàn bà.

Con trẻ thì già đời triết lý như ông cụ, trong khi người lớn thì lại suy nghĩ ấu trĩ như trẻ con. Người không có của thì tiêu tiền như rác, tỏ ra không khác gì đại gia, còn kẻ giàu thật thì giả nghèo giả khổ. Người dùng iPhone thì quần có túi cũng như không, còn kẻ chạy SH tỏ ra giàu có mà không có tiền mua mũ bảo hiểm. Vật nuôi thì cũng áo quần mũ mão như người, còn người thì nude không, hở trước hở sau…

Lâu dần, chợt hiểu ra...

Dùng cáp đồng hay cáp quang cá mập nó cắn phát thì cũng ôm máy tính mà ngậm ngùi. Thời gian của kẻ đeo đồng hồ 500k, với kẻ đeo đồng hồ 10 triệu cũng đều 24h. Uống chai rượu 50k, với chai rượu chục triệu đến lúc say, cũng đều nhớ đến một người.

Ở nhà 30m2 hay nhà 300m2, thì nỗi cô đơn cũng chỉ có cùng tên gọi. Hút bao thuốc 20k, hay 100k, thì rồi cũng đều mắc lao phổi. Ngồi ghế thương gia, hay ghế siêu tiết kiệm, máy bay nó mất tích, thì cũng đều không còn đường mà quay về...

Rồi bạn sẽ có ngày hiểu ra, hạnh phúc tại tâm, mới chính là thứ mà bao nhiêu của cải vật chất cũng không thể tạo ra được. Hiểu ra được những điều này, biết hài lòng với cuộc sống thì sẽ bình yên cả thôi".
Theo Tiến sĩ Lê Thẩm Dương

Bài hát cho em - M4U

Lời bài hát:

Anh viết cho em mùa hè yêu thương
Và anh hát cho em khe khẽ dịu dàng
Đừng hờ hững cho mây và nắng nơi sân trường
Ngẩn ngơ mơ vu vơ áo ai

Anh đã ngu ngơ đợi chờ cơn mưa
Để anh hát cho em những nốt dại khờ
Một nốt vu vơ, một nốt ngây thơ
Như mùa hè bên em ước mơ

Đâu rồi câu thơ ai đánh rơi
Đâu rồi hành lang tím kỉ niệm
Giờ đã xa xôi, mùa ấy anh thôi
Trên phố xa đợi ai...

Về mùa yêu thương ấy, anh ngồi anh hát
Anh mong được gần bên em nơi sân trường
Để anh thấy xinh quá, em tươi dịu dàng tóc mây
Để ngày xưa yêu dấu không vội theo gió trôi qua
Ngày mình bên nhau anh đi tìm
Sẽ mãi mãi trong trái tim ru cuộc đời gió mưa

Và anh mang trong tim suốt cuộc đời
Lời anh hát cho em mùa hè xa
Yêu mãi yêu em tuổi học trò
Giữ mãi trong anh khúc nhạc này... yêu thương...

Anh sẽ không quên ngày mình bên nhau
Và anh sẽ không quên năm tháng học trò
Để mãi nơi đây, để mãi trong tim
Anh khúc ca ngày bé dại
Đâu rồi mùa nào anh nhớ thương
Kỉ niệm anh mang hát lên
Gửi ngày bên nhau, mùa nào yêu thương nhớ mong.

Trái tim mang nhiều thương tích

Một buổi chiều trong công viên, có một chàng trai đang chăm chú vẽ một trái tim.Trên khung giấy trắng dần hiện ra một trái tim thật đẹp, thật hoàn hảo, khiến mọi người đứng xem đều trầm trồ khen ngợi.

Bỗng một ông lão đi đến. Ông trầm tư ngắm nghía bức tranh của chàng trai một hồi lâu, rồi lặng lẽ mượn bút vẽ một hình thoạt nhìn rất lạ, nhìn thật kỹ mới nhận ra đó là hình một trái tim...

Chàng trai ngạc nhiên nhìn trái tim ông lão vừa vẽ, nó bị chắp vá chằng chịt, nhưng rõ ràng vẫn là một trái tim. Trên trái tim ấy, có chỗ như bị khuyết lõm, có chỗ như bị cắt đi và được ghép nối bởi những mảnh to nhỏ khác nhau. Mọi người bắt đầu bàn tán và lắc đầu tỏ ý không hiểu ý nghĩa hình vẽ trái tim của ông lão.
Chàng trai thắc mắc:

- Cụ ơi! Cháu không hiểu vì sao cụ lại vẽ trái tim như vậy? Làm sao trái tim lại mang nhiều vết sẹo và ráp nối như thế?


Ông cụ mỉm cười rồi nói:

- Đúng! Trái tim của ta có thể không hoàn hảo, nhưng nó là một trái tim thực sự. Đấy chỉ là do trái tim này đã có thời gian sống và trải nhiệm nhiều hơn trái tim của cậu. Hãy nhìn những dấu vết này! Tuy có nhiều thương tích nhưng tôi luôn tự hào về nó. Cậu có biết không, khi tôi trao một mảnh tim của tôi cho một người thân, cha mẹ, anh chị, bạn bè và cả những người mà tôi tình cờ gặp được... thì ngược lại, họ cũng trao cho tôi một mảnh tim của họ để đắp vào chỗ trống ấy. Những mảnh tim này không hoàn toàn giống nhau: phần trái tim mà cha mẹ trao cho tôi bao giờ cũng lớn hơn phần tôi trao lại; con gái tôi dành cho tôi phần trái tim trong trẻo nhất; bạn đời tôi tặng tôi phần trái tim đẹp nhất và chung thủy nhất... Những mảnh tim ấy đã ghép vào nhau và tạo thành những vết chắp vá của trái tim tôi. Chính điều này luôn nhắc tôi nhớ về những người tôi yêu dấu, những tình yêu mà tôi đã được chia sẻ trong đời...

Ông lão nói tiếp:

- Còn những vết lõm này là phần trái tim tôi trao đi mà chưa được nhận lại. Cậu biết đấy, tình yêu trao đi chẳng cần đến sự đền đáp. Dù những khoảng trống này nhiều lúc làm tôi đau đớn, nhưng cũng chính nhờ chúng mà tôi có động lực để khao khát được sống, và có niềm tin vào một ngày mai tốt đẹp hơn. Chàng trai ạ, nhờ những mảnh chắp vá này mà trái tim của tôi có sức sống mãnh liệt, trưởng thành và cảm nhận cuộc sống trọn vẹn, sâu sắc hơn đấy.

Đám đông im lặng, còn chàng trai không giấu được nỗi xúc động đang dâng trào trong lòng. Anh tự hào cầm bút cắt đi một mảnh trong trái tim hoàn hảo của mình và đắp vào một phần khuyết của trái tim ông lão. Đáp lại, ông lão cũng tặng anh một mảnh trái tim của ông.

Giờ đây, trái tim của chàng trai đã có vết sẹo. Tuy không còn hoàn hảo nữa, nhưng chàng trai cảm thấy trái tim mình đầy sức sống hơn bao giờ hết. Anh nhận ra sức mạnh và vẻ đẹp của trái tim không phải ở chỗ nó được giữ kỹ để không có một vết tích, tổn thương nào của cuộc đời - mà trái lại, càng hòa nhập và biết chia sẻ, dám yêu, dám sống và sẵn sàng cho đi, trái tim của con người càng trở lên nhạy cảm, sâu sắc và đập mạnh mẽ hơn.

---o0o---

Đôi lúc trái tim cũng cần phải biết buồn đau, biết khóc để cảm nhận được giá trị của sự yêu thương; và biết cho đi để cảm nhận niềm vui, hạnh phúc của sự chia sẻ...
Trích từ sách "Những khoảng lặng cuộc sống" - First News

Tuổi trẻ là những năm tháng không lấy lại được

Cuộc sống là một hành trình không hồi kết. Trớ trêu thay, tuổi trẻ lại có điểm dừng. Ấy vậy mà, dường như đôi lúc, ta vô tình quên mất điều này. Ta cứ ngỡ tuổi thanh xuân là mãi mãi, ta từ tốn làm những việc cần làm và vội vã tiêu xài nhiệt huyết vào những điều không đáng: tổn thương vì những lời nói của người không hiểu ta, an phận vì những sợ hãi và luật lệ... hay tệ hơn là lựa chọn rời xa cuộc đời để khỏi vướng bận chuyện trần gian.

Trong trái tim mỗi người đều có một ngọn lửa thắp sáng, ngọn lửa đó là niềm khao khát cháy bỏng nhưng thầm kín. Mỗi chúng ta chỉ sống có một lần thôi. Cuộc sống ngắn ngủi lắm. Đừng dại dột để những người thiếu lòng tin, hay nản lòng dập tắt ngọn lửa của bạn, phải cố làm bằng được điều mình muốn, đi tới những nơi mình thích, hành động theo trực giác mách bảo và dũng cảm đối diện với những khó khăn. Mỗi ngày hãy cố gắng hơn một chút. Khi nhìn lại, bạn sẽ thấy mình đã đi một quãng đường dài và đã sống một cuộc đời ý nghĩa.
Hãy dũng cảm quyết định và hành động không nao núng. Có thể phạm sai lầm, vấp ngã và đứng lên làm lại, nhưng những trải nghiệm sẽ là điều bạn không bao giờ hối tiếc khi nghĩ về tuổi trẻ của mình.

Tuổi trẻ chính là những năm tháng không thể lấy lại được. Và chính trong những năm tháng ấy, sẽ có những bài học được dành riêng cho tuổi trẻ. Hãy luôn cố gắng học, để sau này, khi trưởng thành và đứng ở đâu đó trong tương lai, bạn sẽ không phải thốt lên "Giá mà ngày đó mình học nhiều hơn."

Có những cơ hội học tập rất vô giá khi còn trẻ: những cánh cổng trường học luôn đón chào, những người đi trước luôn sẵn sàng truyền dạy, và cả một cuộc đời - một trường đời với quá nhiều bài học. Vô vàn những điều bổ ích cần học và đôi khi, bạn sẽ cảm thấy choáng ngợp với điều đó, bởi trong mỗi môi trường đều có những thứ cần phải học. Thế nhưng, học như thế vì cái gì? Không phải để cuộc sống ở tương lai tốt đẹp hơn sao?

Hãy học để có thể nâng cao trình độ, khả năng làm việc. Học để sống hòa hợp với những người xung quanh. Học để sống có trách nhiệm với chính mình. Học để sẻ chia, đồng cảm và giúp đỡ người khác.

Và cuối cùng, sau tất cả những trải nghiệm khi bạn sống, những điều ý nghĩa khi bạn học, hãy cứ mở lòng để yêu thương một người. Bởi vì còn trẻ, nên suy nghĩ giản đơn, những cảm xúc nhẹ nhàng, thanh khiết nhất chính là quà tặng tuyệt vời nhất. Thời gian qua đi, những cảm xúc ấy không còn nguyên vẹn nữa, nó sẽ từ từ biến mất trong cát bụi cuộc đời.

Bởi vì còn trẻ, nên có thể tùy ý yêu thương theo cách mình muốn, có thể ngốc nghếch, ngờ nghệch khi dành tình cảm cho một ai đó. Bởi vì còn trẻ, nên đối với người mình yêu mới có thể hy sinh thật nhiều, mới có thể chẳng ngại ngần mà nhận lấy phần thua thiệt về mình. Bởi vì còn trẻ, nên yêu thương trao đi, là nguyên vẹn, không vết nứt. Bởi vì còn trẻ, nên thời gian còn nhiều nếu như sẩy chân vấp ngã, nếu như vô tình bị thương tích, thời gian sẽ giúp chữa lành.

Hãy cứ yêu đi, khi còn trẻ, để biết mở rộng tâm hồn chào đón một người khác, để trải nghiệm những cảm xúc chưa từng xuất hiện, để nhìn thấy bản thân qua thời gian, ngày một trưởng thành. Và khi còn trẻ, cái gì cũng không có, chỉ duy nhất có một trái tim lành lặn...
Theo fb.com/AwakePower

Nhớ em - Minh Vương

Lời bài hát:

Ánh trăng mỏng manh
Khẽ rơi bên thềm
Nhẹ như khúc ca êm đềm...

Đóa hoa mùa thu
Xanh ngát hương đêm
Đợi chờ ai trong nỗi nhớ dâng đầy...

Khi màn đêm về trên phố dài
Anh lặng nghe lòng anh nhớ em da diết
Mùa thu qua theo bước chân em đã xa xôi rồi
Để lại đây, một mùa đông lạnh giá...

Và anh nhớ
Khoảnh khắc khi anh chìm trong mắt em
Nụ cười hồn nhiên
Trái tim anh bỗng chợt như cháy lên
Những phút giây cồn cào
Nỗi nhớ em dâng trào
Từ trong mơ, anh luôn nhắc tên em.

Người yêu hỡi
Hạnh phúc đôi khi nhẹ như gió bay
Lạnh lùng trong đêm
Ánh trăng đang tan dần qua ngón tay
Nụ hoa khép vội vàng
Từng chiếc lá sớm nay
Rơi đầy lối anh về...

Đêm, dòng sông nhìn mây trắng bay
Anh thầm mong thời gian sẽ không lấy mất
Lời yêu thương
Như áng mây trôi cuối nơi chân trời
Để giờ đây, chỉ còn anh thầm nhớ...

Và anh biết
Lời hứa bên nhau chỉ như giấc mơ
Nhạt nhòa thời gian
Trái tim anh như lặng câm vỡ tan
Trên phím cây dương cầm
Anh nhớ em âm thầm
Chợt nhận ra trên khóe mắt se cay...

Người yêu hỡi
Hạnh phúc đôi khi nhẹ như gió bay
Một lần chia tay
Dẫu bao yêu thương chỉ như khói mây
Trong cơn gió lạnh lùng
Từng chiếc lá sớm nay
Rơi đầy lối anh về
Rơi đầy... lối anh về...

Dẫu bão tố phong ba có qua trong cuộc đời
Thì trọn đời anh vẫn nhớ em...

----------***----------

Đã bao lâu rồi mình không gặp nhau em nhỉ? Thực sự thì, anh rất nhớ em, em à!

Thời gian vẫn cứ lặng lẽ trôi, và chúng mình, ai cũng bề bộn với công việc riêng, em thì đi học, chuyên tâm bài vở của năm cuối, còn anh, anh cũng đang học - học lại, ôn lại những chuyên ngành ngân hàng mà hai năm qua hầu như chưa đụng đến...

Và mỗi lần xa em, nhớ em, hình ảnh em cùng nụ cười thân quen luôn làm anh mỉm cười...

Đừng đặt hạnh phúc mình vào tay kẻ khác

Biết cách tự nắm bắt hạnh phúc của mình mới có thể bảo vệ mình khỏi những tổn thương không đáng có, và có thể tự mình đứng dậy sau vấp váp hoặc sai lầm.
Chờ đợi chưa bao giờ là hạnh phúc.
Đừng bao giờ ngây ngốc cho rằng, đặt toàn bộ niềm tin vào ai đó là sự lựa chọn đúng đắn. Ngay cả khi chính bản thân mình còn không thể đảm bảo hạnh phúc cho mình, thì lấy tư cách gì để nương tựa hoàn toàn vào ai đó đây?

Chỉ những người hiểu được giá trị của bản thân mới có thể đòi lấy công bằng cho chính mình, sống quá yếu mềm chỉ mang lại tổn thương. Đừng hy vọng có thể dựa dẫm vào ai để thụ hưởng hạnh phúc cả đời, hy vọng rồi sẽ chỉ chuốc lấy thất vọng, một vài lần sảy chân có thể đẩy chúng ta tới miệng của vực thắm tuyệt vọng và đau thương.

Hạnh phúc thuộc về mình, hãy tự mình ôm trọn lấy, hãy sống độc lập khi có thể và mạnh mẽ khi cần, hãy trân trọng bản thân mình trước khi mong mỏi ai đó mang đến cho mình, hãy biết giá trị của bản thân để nó không trở thành điều rẻ mạt trong mắt người khác, hãy biết gạt đi sân si và đố kị để lòng thanh thản, đừng nên hằn học bởi những điều không đáng.

Như một ván bài mà không thể cầm chắc phần thắng, đặt cược toàn bộ vào người ngồi đối diện, chẳng may thua hết cũng sẽ chỉ một mình nhận lấy bi thương.

Đặt hạnh phúc của mình vào tay kẻ khác, chẳng khác nào biến mình thành quân cờ mặc ai đó tùy ý điều khiển, không biết tự chủ cũng không học cách bảo vệ bản thân, không dám đứng một mình và càng không thể trưởng thành. Biết cách tự nắm bắt hạnh phúc của mình mới có thể bảo vệ mình khỏi những tổn thương không đáng có, và có thể tự mình đứng dậy sau vấp váp hoặc sai lầm.

Đã là cuộc đời, hãy sống cho trọn vẹn, cần gánh vác trách nhiệm thì hãy chìa vai ra dũng cảm mà gánh, cần tranh đấu thì phải can đảm bước lên, chẳng có điều gì là dễ dàng có được, cũng như việc không thể ngồi đợi ai đó chạy đến nói rằng yêu chúng ta thật lòng là người đó sẽ xuất hiện. Chúng ta buộc phải tự đi tìm hạnh phúc của riêng mình, trân trọng nó, bảo vệ nó, không thể tùy tiện giao ra cho bất cứ ai.
Theo fb.com/AwakePower

Hãy cứ đơn giản sống theo cách của chính mình

- Khi bạn im lặng, những người yêu thương bạn sẽ bảo bạn biết lắng nghe, những kẻ ghét bạn sẽ bảo bạn khinh người.

- Khi bạn nói, những người yêu thương bạn sẽ bảo bạn biết chia sẻ, những kẻ ghét bạn sẽ bảo bạn nói nhiều.

- Khi bạn nói về những điều to lớn, những người yêu thương bạn sẽ bảo bạn đang truyền cho họ cảm hứng, những kẻ ghét bạn sẽ bảo bạn đang ""nổ"".
- Khi bạn nói về những điều rất đời thường, những người yêu thương bạn sẽ bảo bạn giản dị, những kẻ ghét bạn sẽ bảo bạn tầm thường.

- Khi bạn hy sinh, những người yêu thương bạn sẽ nói ""cảm ơn"", những kẻ ghét bạn sẽ nói ""đạo đức giả"".

- Khi bạn sống thật, những người yêu thương bạn sẽ tha thứ và yêu thương bạn nhiều hơn, những kẻ ghét bạn sẽ lại càng căm ghét bạn.

Vì vậy, hãy cứ đơn giản sống theo cách của chính mình!
Theo fb.com/AwakePower

30 câu nên tự hỏi bản thân những ngày đầu năm 2016

Trong dịp hân hoan mừng năm mới đến, đừng quên nhìn lại những gì đã qua để tự rút ra bài học, giúp bản thân ngày càng hoàn thiện.

Để tổng kết năm 2015 của mình bằng cách tích cực nhất hãy tự hỏi bản thân 30 câu dưới đây:

1. Bạn đã đạt được thành quả đáng tự hào nào trong năm vừa qua?

2. Những người đã truyền cảm hứng cho bạn?

3. Bạn học được điều gì khiến bạn thực sự tâm đắc?

4. Bài hát nào khiến bạn suy ngẫm lại một năm vừa trôi qua?

5. Giây phút nào bạn phải gượng cười trong đau khổ?

6. Những bộ phim bạn yêu thích trong năm 2015?

7. Những ngày đầu năm mới bạn cảm thấy lo lắng điều gì và đã tự trấn an bằng cách nào?

8. Những câu trích dẫn nào truyền cảm hứng cho bạn?
9. Bạn đã tự chăm sóc bản thân như thế nào?

10. Những điều bạn muốn tiếp tục đến với mình năm 2016?

11. 5 kỳ tích bạn đạt được trong năm vừa rồi?

12. Trong năm qua, bạn cảm thấy thu hút bởi những gì?

13. Bài học quan trọng nhất học được trong năm qua?

14. Bức ảnh bạn yêu thích nhất năm 2015?

15. Nơi nào khiến bạn cảm thấy được là chính mình?

16. Nơi đâu giúp bạn tìm thấy niềm vui đích thực trong cuộc sống?

17. 5 điều bạn muốn gửi gắm tới những người thân yêu?

18. Những món bạn thích ăn?

19. Bạn làm thế nào để giữ bình tĩnh trong những giây phút căng thẳng?

20. Những lời góp ý ảnh hưởng sâu sắc nhất tới bạn?

21. Ai là người bạn tin rằng đã giúp mình tỏa sáng trong năm qua?

22. Những trang phục nào mua năm ngoái mà khi mặc bạn cảm thấy tự tin nhất?

23. Bạn vui mừng vì đã thoát khỏi những điều gì trong năm qua?

24. Hãy thử nhớ lại 5 khó khăn bạn gặp phải trong năm vừa rồi?

25. Bạn cảm thấy lời khuyên nhủ nào từ những người xung quanh hữu ích cho bạn trong năm nay?

26. Bạn cảm thấy lời khuyên tốt nhất mình dành cho người khác là gì?

27. Bạn đã phải tạm gác lại điều gì vì không có thời gian thực hiện?

28. Bạn muốn tập trung làm điều gì nhất vào năm 2016 này?

29. Bạn cảm thấy khía cạnh nào của bản thân thể hiện tốt nhất trong năm qua?

30. Bạn kỳ vọng điều gì nhất trong năm 2016?

Sau khi trả lời những câu hỏi trên, hãy tự tin và mỉm cười đón chào năm 2016 với nhiều thành công mới bạn nhé!
Theo fb.com/AwakePower

Em về tinh khôi - Bằng Kiều & Phương Thanh

Lời bài hát:

Bờ vai ơi đừng quá nghiêng nghiêng đánh rơi buổi chiều thơm ngát
Làn môi ơi đừng quá run run lỡ tia nắng hồng tan mất
Xin âu lo không về qua đây
Xin yêu thương dâng thành mê say
Xin cho ta nhìn ngắm lung linh từ đáy đôi mắt rất trong

Bàn tay em là cánh sen thơm ướp trong vòng đêm mái tóc
Nụ thanh xuân còn ấp e nơi nếp xinh áo lụa thơ ngây
Xin trăm năm em về tinh khôi
Đôi tay ta dang rộng hân hoan
Xin cho ta một khắc reo ca vui cùng với em

Vì biết đâu có đôi lúc em xa vời vợi
Biết đâu có đôi lúc con tim nghẹn lời
Biết đâu có đôi lúc ta quên chờ đợi
Kề bên nhau quên một chiếc hôn.

Biết đâu sớm mai nắng em vơi cuộc tình
Biết đâu sớm mai gió tan cơn mộng lành
Biết đâu biết đâu đấy xin em lòng thành
Và xin cất lấy trái tim này nhớ nhung phút giây.

Và em sẽ cất cánh phương nào thênh thang mây khói... 

----------*----------

Là vì trái tim yêu, nhưng lòng còn e ngại...
Là vì những dự định, em mịt mờ tương lai...
Là vì những yêu thương, em nặng lòng suy nghĩ...
Là vì tuổi thanh xuân, em chớm nở cánh hồng...

Em hỏi, vì sao tôi lại yêu em, vì sao tôi lại thương em chứ, tôi biết trả lời sao cho trọn vẹn những câu hỏi ấy nhỉ, vì có những điều cứ ngỡ rằng phải có lý do, nhưng lý do đơn giản nhất là tại vì lòng tôi thương và yêu em thôi, như vậy đó em à.

Có những dự định tương lai, ừ, một năm với bao sự thay đổi, thì liệu những tính trước của mình có thành hiện thực hay không chứ? Huống chi là những dự định tới những hai ba năm... Dòng thời gian, ừ thì có những sự thay đổi, mà trên con đường đời, đó chỉ là những chông gai, và nếu ta quyết tâm, kiên trì, cố gắng, sẽ chẳng có chông gai nào có thể cản trở bước chân của ta đâu em à.
Phan Tấn Duy

Mùa hạ còn đâu - Anh Tú

Lời bài hát:

Đường phố trong anh mùa đông
Sao áo em mùa hạ
Áo màu xanh của sóng
Em mang trên vùng biển đầy.

Ngày nào biển làm ta say
Biển nhớ ngày hè đẹp lắm
Nhưng mùa hạ đã ra đi
Chân trời xa không ánh nắng...

Sao em còn mang áo hồng
Có còn mùa hạ nữa đâu
Sao em làm lòng ta đau
Như ngọn lửa hè đã tắt

Đường phố trong anh mùa đông
Hãy để mùa hạ yên nghỉ...

Ai đã lấy miếng pho mát của tôi

“Ai đã lấy miếng pho mát của tôi” là quyển sách được xuất bản lần đầu năm 1998. Đến nay quyển sách này vẫn còn nguyên giá trị và tính “thời sự”. Trong thời điểm suy thoái kinh tế như hiện nay, chúng ta cần nghiền ngẫm lại quyển sách để hiểu được nguyên nhân của sự thất bại, nghèo khó của rất nhiều người trong cuộc sống.

Tóm tắt nội dung

Quyển sách kể về câu chuyện trong một mê cung. Mê cung này có nhiều căn phòng, trong một số căn phòng có chứa rất nhiều pho mát gọi là “kho pho mát”.

Nhân vật chính của chúng ta là 2 người tí hon và 2 con chuột. Họ sống nhờ pho mát trong mê cung.
Bốn người bạn của chúng ta tìm thấy một kho pho mát rất lớn. Họ cho rằng nó có thể nuôi sống họ cả đời.

Một ngày nọ, kho pho mát đã cạn. Và số pho mát trong kho không giúp họ no đủ nữa.

Câu chuyện của chúng ta xoay quanh phản ứng của bốn nhân vật trước “sự kiện trọng đại” này.

Hai người tí hon vẫn giữ thói quen đi về kho pho mát cũ và quyết tâm tìm ra lý do cho sự thiếu hụt pho mát: “Ai đã lấy miếng pho mát của tôi?”. Họ dành hàng giờ để tranh luận và điều tra sự việc này. Trong khi đó, hai chú chuột với bản năng vốn có của chúng, lập tức rời kho pho mát cũ và đi tìm kho pho mát mới…


Bạn đang làm gì?

Thật không khó để nhận thấy “kho pho mát” của chúng ta hiện nay đang thiếu hụt nghiêm trọng. Cách đây 5 năm, bạn và gia đình có thể đi du lịch 3 lần mỗi năm. Cách đây 3 năm, bạn có thể thoải mái chơi bời với bạn bè hàng tuần. Cách đây 2 năm, bạn có thể thoải mái ăn những món mà mình thích.

Bây giờ, những thứ ấy không còn nữa!

Và bạn đang làm gì?

Bạn dành thời gian cho những việc vô nghĩa như đi tìm lý do cho sự nghèo đi của bạn? Bạn than vãn với mọi người về tình hình khó khăn hiện nay? Hay tệ hại hơn: BẠN KHÔNG LÀM GÌ CẢ?

Có phải bạn đang làm cùng một cách như thời điểm trước đây 1 năm?

Nguyên nhân của sự nghèo

Có hàng đống nguyên nhân để giải thích cho sự nghèo. Tuy nhiên, quyển sách “Ai đã lấy miếng pho mát của tôi” chỉ cho chúng ta thấy có 2 loại người nghèo trong xã hội này, đó là:

Những kẻ không làm việc
Những kẻ không chịu thay đổi

Nếu bạn thuộc một trong hai loại người trên thì dù bạn có bạc vàng trong tay, bạn vẫn là người nghèo.

Cách đây 4 năm, tôi có quen một vài người bạn kinh doanh đa cấp. Họ chê trách nhiều “ông chủ kinh doanh truyền thống” vì đầu óc bảo thủ, không chịu tiếp thu, tìm hiểu cái mới.

Ngày hôm nay tôi gặp lại những người bạn đó. Đáng tiếc thay, họ lại trở thành những người “bảo thủ” mà họ đã từng chỉ trích: làm giống hệt những gì 4 năm trước họ đã làm, và từ chối mọi lời đề nghị hợp tác nằm ngoài công việc đa cấp.

Thay đổi và thích nghi là bản năng quý giá của mọi sinh vật. Nếu bạn từ chối sự thay đổi, bạn đang đào thải chính bản thân mình.

Miếng pho mát mới ở đâu?

Câu chuyện của chúng ta kết thúc có hậu khi một trong 2 người tí hon đã quyết định để thay đổi cuộc sống của mình: Bước vào mê cung để tìm ra kho pho mát mới. Hành trình này đầy rẫy khó khăn. Anh ta sẽ đối diện với nỗi sợ hãi của bản thân, những thứ mới lạ nằm ngoài sự hiểu biết vốn có, và những hiểm nguy trên cuộc hành trình.

Nhưng anh ta biết rằng, “miếng pho mát mới ở đâu” mới chính là câu hỏi mà anh cần tìm lời giải đáp.

Bạn đã làm điều gì mới lạ trong thời gian qua?

Có phải bạn vẫn làm công việc cũ, gặp những người bạn cũ, đi trên con đường cũ, tư duy cùng một cách cũ?

Đã đến lúc cho sự thay đổi!

Hãy bắt đầu bằng những hành động nhỏ nhất: Đặt ra mục tiêu làm một điều mới lạ trong 30 ngày

Gặp một người bạn mới
Tham gia một câu lạc bộ mới
Tìm hiểu một mô hình kinh doanh mới
Đọc một quyển sách mới
Tham dự một buổi hội thảo mới

Những hành động nhỏ này chính là mầm mống cho những thay đổi diệu kỳ trong cuộc sống của bạn.

Hãy mở lòng ra tiếp nhận những cách suy nghĩ của người khác. Hãy sẵn sàng trả giá cho những trải nghiệm mới lạ. Hãy sẵn sàng cho mọi thất bại.

Hãy sẵn sàng cho một hành trình KHÔNG ĐOÁN TRƯỚC đầy ý nghĩa.
Theo peacat.com

Ngày xưa có... một con bò

Nếu cuộc sống của bạn hiện nay so với cách đây 1 năm vẫn không có sự tiến bộ đáng kể mặc dù bạn thấy rằng mình đã nỗ lực nghiêm túc, câu chuyện dưới đây sẽ giúp bạn đưa ra những quyết định làm thay đổi cuộc sống của mình.

Ngày xửa ngày xưa, có một ông thầy giáo khôn ngoan và giàu kinh nghiệm muốn truyền cho một trong số các học trò của mình các bí quyết để sống một cuộc đời hạnh phúc và thịnh vượng. Vốn biết những khó khăn và rào cản quá nặng nề mà nhiều người gặp phải trên con đường mưu cầu hạnh phúc, ông nghĩ rằng bài học đầu tiên là nên giải thích cho mọi người hiểu: Vì sao nhiều người chỉ sống cuộc đời bình bình và tầm thường.

Để dạy được những bài học quan trọng này, ông giáo quyết định cùng với người học trò của mình lên đường đi đến một ngôi làng nghèo khổ trong vùng. Cảnh khổ đau và hoang tàn bày ra khắp nơi, và cư dân ở đó có vẻ như đã phó thác cuộc đời mình cho số mệnh.

Ngay khi đến nơi, ông giáo yêu cầu người học trò tìm giúp mình một gia đình nghèo nhất trong khu vực. Đó sẽ là nơi họ tạm trú qua đêm.

Đi bộ một lúc thì họ ra đến rìa thị trấn. Và ở đó, giữa mênh mông, hai người dừng chân trước một căn lều nhỏ tồi tàn rệu rã nhất mà họ từng nhìn thấy.

Hai vị khách không cưỡng được cái nhìn xung quanh, trong lòng tự hỏi liệu trong cái nơi khốn cùng này còn có thứ gì đáng giá không. Chả có gì!

Nhưng khi bước ra ngoài, họ mói nhận ra mình đã lầm. Thật đáng kinh ngạc vì gia đình này còn có một thứ tài sản bất thường – khá đặc biệt trong hoàn cảnh này. Họ có một con bò.
Con bò thì chẳng có gì đáng nói, nhưng cuộc sống và hoạt động hàng ngày của họ có vẻ như chỉ xoay quanh con vật này. “Cho bò ăn đi.” “Đừng để nó khát.” “Buộc nó lại cho chắc.” “Đừng quên dẫn nó đi ăn.” “Vắt sữa bò đi!” Vậy đó, ta có thể thấy con bò giữ một vai trò quan trọng trong gia đình này, mặc dù chút sữa ít ỏi do nó cung cấp chỉ đủ để họ sống vật vã qua ngày.

Tuy nhiên, con bò có vẻ phục vụ một mục đích lớn hơn: Nó là thứ duy nhất giữ cho họ khỏi rơi vào đường cùng. Ở một nơi mà mọi thứ đều khan hiếm, việc sở hữu một tài sản có giá trị như vậy đã mang lại cho họ sự ngưỡng mộ, nếu không muốn nói là sự ghen tị, từ những người hàng xóm.

Và ở nơi đó – trong chỗ bẩn thỉu và nháo nhác đó – hai thầy trò đã đặt lưng xuống nghỉ qua đêm.

Sáng hôm sau, trước khi bình minh kịp ló dạng, hai thầy trò lặng lẽ lên đường một cách thận trọng để không đánh thức những người khác.

Ông giáo đi chầm chậm về phía con bò đang bị buộc vào một cái cột hàng rào lung lay cách căn nhà chưa đầy hai mươi thước. Khi còn cách con bò khoảng một bước chân, ông giáo già rút ra một con dao găm mà ông mang theo bên mình. Người học trò cảm thấy hoang mang. Khi ông giáo giơ tay lên, anh như chết điếng khi nhận ra điều thầy mình sắp làm. Anh ta hầu như không tin vào mắt mình khi ông giáo già đưa lưỡi dao cứa ngọt một đường ngang cổ con bò. Vết cắt chí mạng làm cho con vật ngã quỵ.

“Nhìn xem thầy đã làm gì?”, anh đau đớn hỏi ông giáo bằng một giọng thì thầm vì sợ đánh thức mọi người. “Làm sao thầy lại có thể giết chết con vật tội nghiệp đó chứ? Đây là loại bài học gì mà có thể khiến cho gia đình đó phải lâm vào cảnh suy sụp hoàn toàn? Đây là tất cả những gì họ có. Rồi họ sẽ ra sao?”

Chẳng chút xao động vói thái độ đau khổ của người học trò và làm ngơ trước những thắc mắc của anh ta, ông giáo bỏ đi, để lại cảnh tượng hãi hùng phía sau, bàng quang trước thảm cảnh mà gia đình đó sẽ phải đối mặt khi mà họ đã mất đi con bò. Anh học trò bước theo sau, trong lòng vẫn còn nhiều khúc mắc, và họ tiếp tục lên đường.
Trong suốt những ngày sau đó, anh học trò bị ám ảnh không thôi vì ý nghĩ khủng khiếp rằng cả gia đình đó sẽ chết đói hết nếu họ không có con bò. Liệu anh còn có thể rút ra kết luận nào khác từ sự mất mát nguồn sống duy nhất của họ? Trong nhiều tháng sau, anh lúc nào cũng ray rứt vói những ý nghĩ này và với cảnh tượng của buổi sáng đau buồn hôm ấy.

Một năm qua đi và một buổi chiều nọ, ông giáo già gợi ý họ trở lại ngôi làng đó xem thử chuyện gì đã xảy ra với gia đình kia. Chỉ một gợi ý nhỏ về một sự kiện dường như đã đi vào quên lãng nhưng cũng đủ để đánh thức trong lòng người học trò cái ký ức sống động về bài học mà, cho đến tận bây giờ, anh vẫn không thể nào hiểu hết.

Sau nhiều ngày, hai người đến ngôi làng cũ. Họ tìm kiếm căn lều năm trước trong vô vọng. Cảnh vật xung quanh trông vẫn như xưa, nhưng chẳng thấy bóng dáng cái nơi tồi tàn mà họ đã qua đêm ngày ấy đâu cả, thay vào đó là một căn nhà xinh xắn vừa mới được xây dựng trên nền đất cũ. Họ dừng chân và hết nhìn ngược lại nhìn xuôi để biết chắc mình đã đến đúng chỗ.

Người học trò lo ngại rằng cái chết của con bò là một đòn giáng quá mạnh khiến một gia đình trơ trụi như họ không thể nào qua nổi. Có lẽ họ đã bị buộc phải bỏ đi và một gia đình khác khá giả hơn đã may mắn làm chủ mảnh đất và dựng nên ngôi nhà mới này. Còn khả năng nào khác đâu chứ? Chắc hẳn sự xấu hổ đã khiến họ phải tha hương.

Trong lúc những ý nghĩ đó đang lẩn quẩn trong đầu, anh học trò cứ lưỡng lự giữa ý muốn biết chuyện gì đã xảy ra cho gia đình nọ và việc mặc kệ họ để tiếp tục lên đường, né tránh cái việc chẳng thú vị gì là xác minh sự nghi ngờ tồi tệ trong đầu mình. Nhưng cuối cùng anh quyết định khám phá – mình cần phải biết, cho nên anh gõ cửa ngôi nhà và đứng đợi.

Trong chốc lát, một người đàn ông vui vẻ từ trong nhà bước ra. Thoạt tiên anh học trò không nhận ra ông ta. Nhưng rồi anh không thể giấu được vẻ thảng thốt khi nhận ra đó chính là người đã cho họ ngủ trọ năm ngoái. Hiển nhiên cùng là một người, nhưng có cái gì đó rất khác lạ ở con người này.

Ông ta mặc quần áo sạch sẽ và chải chuốt gọn gàng. Ông ta có nụ cười trên đôi môi và sự lanh lợi trong đôi mắt. Rõ ràng đã xảy ra một điều gì đó có ý nghĩa to lớn trong đời ông ta.

Người học trò gần như không tin vào mắt mình. Làm sao lại có thể như thế? Liệu chuyện gì có thể xảy ra chỉ trong thời gian một năm? Anh ta bổ nhào lại chào hỏi người đàn ông nọ và ngay lập tức “truy vấn” ông ta về vận may nào đã đến với ông và gia đình.

“Chỉ năm ngoái, khi chúng tôi ghé qua đây,” anh hỏi, “các ông dường như đang sống trong tình trạng bất hạnh và vô vọng. Hãy cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì làm các ông thay đổi nhiều như thế. Điều gì đã khiến các ông gặp hên đến vậy?”

Không đếm xỉa gì đến việc chính hai người khách này đã là thủ phạm giết con bò, người đàn ông mời họ vào nhà và bắt đầu kể câu chuyện ly kỳ của gia đình mình – câu chuyện sẽ làm thay đổi cuộc đời anh học trò của chúng ta mãi mãi.

Ông chủ nhà kể rằng thật là một sự trùng hợp kỳ lạ, khi ngay cái ngày mà hai thầy trò rời đi, không biết kẻ bất lương nào do ganh ghét với tài sản hiếm có của gia đình ông đã nhẫn tâm cắt cổ con vật tội nghiệp đó.

“Tôi phải thừa nhận rằng”, người đàn ông nói, “phản ứng đầu tiên của chúng tôi là vô cùng tuyệt vọng và đau khổ. Trong suốt một thời gian dài, sữa của con bò đó là nguồn sống duy nhất của chúng tôi. Hơn nữa, nó còn là tài sản duy nhất mà chúng tôi có; cuộc sống của chúng tôi phụ thuộc vào nó. Con bò đó là tâm điểm cho sự tồn tại hằng ngày của chúng tôi, nói thật lòng, việc có được con vật ấy tạo cho chúng tôi một cảm giác an toàn và mang lại cho chúng tôi sự ngưỡng mộ từ hàng xóm. Không lâu sau cái ngày bi đát ấy, chúng tôi nhận ra rằng nếu không làm một cái gì đó, chúng tôi chỉ có thể rơi vào tình huống tệ hại hơn. Chúng tôi đã xuống tới đáy cuộc đời khi mất đi con vật ấy.

Chúng tôi cũng cần phải ăn và nuôi nấng con cái nữa. Và rồi chúng tôi phát hoang một miếng đất phía sau nhà, gieo vài hạt rau củ quả. Đó là cách mà chúng tôi sống qua ngày trong vài tháng đầu.

“Một thời gian sau, chúng tôi nhận thấy rằng mảnh vườn đó cung cấp nhiều lương thực hơn mức chúng tôi cần. Nếu có thể bán cho những người xung quanh, chúng tôi có thể mua thêm hạt giống, và không lâu sau, chúng tôi không những đủ ăn mà còn có thể đem ra chợ bán.

“Và rồi điều đó xảy ra!” người đàn ông hồ hởi nói. “Lần đầu tiên trong đời chúng tôi có tiền mua thực phẩm và quần áo. Và chúng tôi nhận thấy niềm hy vọng cho một cuộc đời mới, một cuộc đời mà chúng tôi chưa bao giờ nghĩ, ngay cả trong mơ, là có thể trở thành hiện thực.

“Chúng tôi xây căn nhà nhỏ này hồi tháng trước. Có vẻ như chuyện mất con bò đã mở mắt cho chúng tôi thấy một cuộc sống khác có triển vọng.”

Anh bạn trẻ lấy làm kinh ngạc khi nghe câu chuyện. Cuối cùng anh cũng nhận ra bài học mà người thầy đáng kính đã muốn dạy cho anh. Đột nhiên mọi thứ trở nên rõ ràng. Cái chết của con bò không hề là dấu chấm hết dành cho họ như anh đã lo sợ, mà đã mở ra một cuộc sống mới với nhiều cơ hội tốt hơn.

Người chủ nhà mời hai thầy trò ở lại qua đêm và họ vui vẻ nhận lời. Sáng hôm sau, họ chào tạm biệt ông chủ và gia đình, tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Ông giáo, vốn lặng thinh từ bấy đến giờ, hỏi anh học trò, vốn vẫn đang còn kinh ngạc với những gì anh ta được nghe kể và chứng kiến: “Con có nghĩ là gia đình nọ vẫn có thể đạt được những điều mà họ gặt hái trong năm vừa qua nếu như họ vẫn còn con bò đó?”

“Có lẽ không” người học trò trả lời không do dự.

“Vậy bây giờ con hiểu chưa? Con bò mà họ yêu quý như báu vật chính là sợi dây xích trói buộc cuộc đời họ với đói nghèo khổ cực. Họ đã đinh ninh rằng con bò đó giúp họ khỏi bị suy sụp. Nhưng phải đợi đến khi mất đi sự an toàn giả tạo đó thì họ mới bị buộc phải nhìn sang một hướng mới.”

“Nói cách khác,” anh học trò tiếp lời, “con bò – con vật mà hàng xóm của họ coi như là ơn phước – đã cho họ cái cảm giác mình không phải đang sống trong sự bần cùng, nhưng thực ra cuộc sống của họ rất thảm hại.”

“Đúng là như thế,” ông giáo già lên tiếng. “Đó là điều sẽ xảy ra khi con tin rằng cái thứ ít ỏi mình có được là đã đủ lắm rồi. Chỉ một ý nghĩ đó thôi đã là sợi xích nặng nề ngăn không cho con tìm kiếm những thứ khác tốt hơn. Sự thỏa mãn bắt đầu hủy hoại cuộc đời con. Con chấp nhận các hoàn cảnh của mình dù không hài lòng với chúng. Con biết rằng con không vui sướng với vị trí của mình trong cuộc sống, nhưng con cũng không thấy khốn khổ. Con thất vọng với cuộc sống mà mình được hưởng nhưng sự bất mãn không đủ lớn để con tìm cách làm một cái gì đó với nó. Con có thấy điều đó bi đát như thế nào không?”

“Khi con có một công việc mà con không thích, cái công việc mà thậm chí chẳng đáp ứng được những nhu cầu tối thiểu và cũng chẳng mang lại cho con bất cứ sự thỏa mãn cá nhân nào hoặc cho con cuộc đời mà con muốn, thì quyết định bỏ đi và tìm công việc khác là điều dễ dàng. Nhưng khi cái công việc mà con không thích đó giúp con trả được nợ, sống sót, và cũng tận hưởng được một vài tiện nghi nho nhỏ, thì con dễ dàng rơi vào cái bẫy hài lòng với suy nghĩ rằng ít nhất thì mình cũng có được một cái gì đó. Cuối cùng, con biện minh rằng khối người muốn cái công việc đó mà có được đâu.

“Cũng giống như con bò, thái độ đó luôn luôn kiềm hãm con. Nếu không gạt bỏ nó đi, mãi mãi con sẽ không thể thấy được gì khác hơn ngoài những thứ con đã biết lâu nay. Con sẽ trở thành một nạn nhân chung thân của những giới hạn mà con tự đặt ra trong cuộc sống của mình. Điều đó cũng giống như con tự bịt mắt mình ở vạch xuất phát và cầu nguyện cho mình thắng cuộc.”

Người học trò càng nghe càng kinh ngạc. Anh cảm thấy thích thú với những nhận định của thầy mình và bắt đầu hiểu cặn kẽ những vấn đề đó. “Chúng ta ai cũng có những con bò trong đời mình. Chúng ta mang trên mình gánh nặng của những niềm tin sai lầm, những lời biện bạch, những nỗi sợ và những định kiến. Bi đát thay, tất cả những hạn chế do ta tự áp đặt cho mình đã trói buộc chúng ta vào một cuộc sống tầm thường.”

“Không chỉ có vậy,” ông giáo già tiếp lời, “nhiều người ngoan cố giữ lại cái lý do họ không thể sống cuộc đời mà họ luôn mơ ước. Họ tạo nên những lời bào chữa hầu như rất đáng tin để biện hộ với chính mình và với ngưòi khác, và tiếp tục sống với những xáo động nội tâm khi họ nhận ra rằng những lý lẽ đó có lẽ đánh lừa được người khác chứ không lừa được bản thân mình.

“Thật là một bài học lớn,” người học trò trầm ngâm nói, đồng thời hướng suy nghĩ về những con bò của mình.

Trên đường về, anh cẩn thận xem xét tất cả những hạn chế mà anh đã vận vào mình trong cuộc đời. Và anh quyết định sẽ loại bỏ tất cả những niềm tin đã trói buộc anh vào một cuộc đời làng nhàng và tầm thường, cũng như đã ngăn cản anh thể hiện tiềm năng thật sự của mình.

Không nghi ngờ gì nữa, anh tự nhủ, ngày hôm đó đã đánh dấu sự bắt đầu một cuộc đời mới, một cuộc đời không có bò.
Camilo Cruz, PhD