"Có phải mùa thu giấu em lâu đến thế
Để cuối con đường anh kịp nhận ra em..."
Tôi phóng xe giữa đại lộ. Hàng cây ven đường tải xuống ngọn gió mơn man sau gáy, nghe lành lạnh. Tôi rồ ga, ngọn gió vội vã đuổi theo. Và hai chúng tôi chơi trò rượt đuổi trên con đường rộng thênh thang.
Thu xuất hiện đằng sau cánh cổng. Nhìn thấy cái đầu bù xù dựng đứng lên vì gió của tôi, em nhăn mặt:
- Anh lại đua tốc độ rồi phải không?
Tôi nháy mắt, thì thào:
- Có một ngọn gió heo may đuổi theo anh bé ạ!
Em chỉ tay lên vòm lá cây xanh trong vườn:
- Đêm qua cũng có một cơn gió làm rụng bao nhiêu là lá vàng. Mùa thu đã về rồi đấy, anh thấy không?
Tôi lắc lắc thân cây gần nhất. Một trận mưa lá rơi lả tả xuống hai chúng tôi. Em nhăn mặt, phụng phịu:
- Anh này ác ghê! Tránh đừng đụng vào cây mùa lá rụng, không nhớ sao?
Tôi đưa tay gỡ một chiếc lá vương lơ lửng trên tóc em:
- Lại thơ Olga Berggholz hả cô bé? Tại giống cái cây này đấy chứ, sao mà rụng lá đến khiếp!
Và tôi quay đi, biết là sau lưng em lại vừa tặng tôi một cái nhăn mặt!
Em và tôi đã cùng nhau đi qua cả một thời niên thiếu. Em mỏng manh và yếu đuối từ khi còn bé. Còn tôi, một thằng con trai tai quái suốt ngày chọc ghẹo, lắm khi khiến em phát khóc. Vậy mà chẳng khi nào em giận tôi được lâu. Có lần, tôi làm em ngã đập đầu xuống đất. Máu rướm thành dòng trên trán em, vậy mà em vẫn níu lấy tay tôi, lúc đó mặt mũi em tái mét, và thỏ thẻ:
- Em không giận anh đâu! Không giận anh đâu!
***
- Anh nhìn gì thế?
- Vết sẹo trên trán em. Xấu... dễ sợ!
Tôi vờ chun mũi nói. Em xịu mặt:
- Ừ, làm sao mà xinh bằng chị Quỳnh, chị Vy, chị My của anh được!
Nhìn cánh mũi của em phập phồng, tôi biết là em sắp khóc, tôi vội đến bên:
- Em đang vẽ cái gì thế, bé?
- Con đường mùa thu, anh ạ!
Bức tranh của em thẫm một sắc vàng trầm buồn. Con đường trong đó hiện ra mênh mang, những nhánh cây như những ngón tay gầy guộc đâm thẳng lên nền trời hoàng hôn vàng úa. Tôi bỗng thấy mình lại như đang phóng xe chạy đua với ngọn gió trên đại lộ ban chiều.
- Cái gì thế này, bé?
Tôi trỏ tay vào những chấm màu nâu sẫm trên thân cây.
Tôi trỏ tay vào những chấm màu nâu sẫm trên thân cây.
- Những vết sẹo của cây...
- Giống như sẹo trên trán em ấy hả?
- Không...
Giọng em bỗng chùng hẳn xuống. Em đưa ngón tay mân mê vết sẹo trên trán, mắt xa xăm:
- Vết sẹo này có là gì đâu hả anh, có những vết sẹo khác, vô hình, nhưng mà làm mình đau hơn nhiều.
Giọng em bỗng chùng hẳn xuống. Em đưa ngón tay mân mê vết sẹo trên trán, mắt xa xăm:
- Vết sẹo này có là gì đâu hả anh, có những vết sẹo khác, vô hình, nhưng mà làm mình đau hơn nhiều.
Tôi cúi xuống, nhìn thật lâu vào đôi mắt em:
- Em biết suy tư từ bao giờ thế?
Em cúi mặt:
- Từ lúc anh vô tình...
Những ngón tay mỏng manh, gầy xanh như cọng cỏ non của em run rẩy trên đầu gối. Tôi chợt hiểu ra điều em muốn nói, và thấy bối rối như thể lòng mình là một đống rơm mà ai đó vừa bới tung lên. Biết nói gì với em bây giờ?
Ngoài sân, trời không gió mà cây bỗng trút lá.
- Rồi sau đó anh đã nói gì với Thu?
Phong, cậu thanh niên có đôi mắt to tròn như con gái nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt quả quyết và sáng lấp lánh.
Phong, cậu thanh niên có đôi mắt to tròn như con gái nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt quả quyết và sáng lấp lánh.
- Chẳng gì cả. Tôi chỉ bảo là tôi có hẹn với Quỳnh, và rồi tôi phải đi...
- Anh phải biết là cô ấy yêu anh chứ!
Phong hét lên, khóe miệng mím lại thành một vệt ngang giận dữ.
Phong hét lên, khóe miệng mím lại thành một vệt ngang giận dữ.
Tôi biết chứ. Dù tôi không còn nhớ là mình đã bắt đầu cảm nhận được tình cảm của em từ khi nào. Có lẽ là từ những buổi chiều chủ nhật, tôi đến và em ùa ra từ sau cánh cổng, hồn nhiên như cỏ non: "Em đợi anh suốt cả ngày dài". Cũng có thể bắt đầu từ ngày mẹ em theo dượng em sang Nhật, em ôm lấy tôi và khóc nức nở không thôi trên phi trường: "Giờ em chỉ còn mỗi mình anh nữa thôi...". Nhưng có lẽ, hôm ấy là lần đầu tiên, em thể hiện rõ tình cảm của em dành cho tôi như thế.
- Và rồi anh đã bỏ đi?
Bởi thằng con trai ích kỷ và tự mãn trong tôi biết rằng, em sẽ luôn ở bên tôi, dù tôi có hay không trả lời câu hỏi của em. Dù cho tôi có đi với Quỳnh, với Vy, với My hay bất kỳ ai đi nữa, dưới vòm cây xanh mát trong vườn, em vẫn lặng lẽ đợi tôi với cây cọ vẽ và những ngón tay xanh mềm. Và có lẽ, bởi vì tôi chưa sẵn sàng cầm lấy những ngón tay mỏng manh ấy để dắt em vào thế giới của tôi, cái thế giới ồn ào, sôi động và lắm khi trần trụi hơn rất nhiều so với thế giới của em.
Nhưng tôi không ngờ, đến một ngày nọ, em đã xa tôi mãi mãi...
***
Một bữa chở Quỳnh ra ngoại ô hóng gió, ngang qua nhà em, tôi thao thao kể về ngôi nhà với khu vườn rợp bóng cây và cô bé gái nhỏ mê vẽ. Quỳnh nằng nặc đòi tôi chở vào chơi. Nghe tiếng tôi, em ùa ra như mọi khi. Nhưng rồi, ánh sáng trong đôi mắt trong veo của em bỗng nhiên vụt tắt khi em thấy Quỳnh. Em vẫn dịu dàng trả lời mọi câu hỏi líu ríu của Quỳnh, nhưng bàn tay cầm cọ thì run rẩy, đường cọ loay hoay hoài trên một mảng màu đã khô nhạt từ lâu.
- Anh ơi, hay chưa này?
Quỳnh lắc lắc thân cây ở góc vườn. Một trận mưa lá ào xuống. Quỳnh thích thú, cười như nắc nẻ. Nhìn vẻ mặt hớn hở hồn nhiên của Quỳnh, tôi cũng bật cười theo. Sau lưng tôi, đôi vai em dường như đang run rẩy...
Từ hôm ấy, em không còn chờ tôi dưới vòm cây trong vườn nữa. Chiều chủ nhật sau tôi đến, bà giúp việc bảo em đến Nhà văn hóa. Tôi chạy xe đến Nhà văn hóa, hình dung khuôn mặt rạng rỡ của em khi thấy tôi như mọi khi. Nhưng lần này, em không chỉ có một mình...
Bên em là một cậu con trai có đôi mắt to tròn và mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ. Em đi ngang qua tôi, lạnh lùng như không trông thấy. Lần đầu tiên, tôi có cảm giác hụt hẫng như cắn vào một que kẹo bông xốp mềm. Tôi còn gặp em thêm vài lần nữa, trước cổng trường, ở Viện Mỹ thuật, hoặc khi tôi chạy xe ngang qua và loáng thoáng bóng em trong vườn. Em, vẫn bên cạnh cậu con trai ấy, vẫn yếu ớt và mong manh như thế, nhưng điệu đàng hơn với chiếc mũ len trên đầu. Tôi lao vào những cuộc vui với Quỳnh, với Vy. Để mỗi khi mệt mỏi rã rời, tôi chỉ muốn chạy đến bên em, để được ngắm những ngón tay cỏ non của em dưới vòm cây đầy gió ấy. Nhưng, tôi đã không đến, dù đôi lúc nhớ em đến tê người...
***
- Mãi cho đến khi tôi gọi cho anh?
Tôi khe khẽ gật đầu. Phong vùi mái tóc rối của mình vào hai bàn tay. Rồi cậu ngẩng lên, đôi mắt mờ một làn sương mỏng:
- Anh biết không. Những ngày trên giường bệnh, cô ấy vẫn không thôi nhớ đến anh...
Hôm ấy là một buổi chiều xám xịt. Tôi phóng xe như điên khi nhận được điện thoại của Phong. Em đang ngủ vùi mê mệt trên giường bệnh khi tôi đến. Tôi nắm những ngón tay gầy guộc của em, xót xa...
Em mở mắt nhìn tôi, đôi môi tái nhợt, khô nẻ hé ra một nụ cười yếu ớt. Tôi áp đôi bàn tay bé bỏng của em lên má, thì thầm gọi tên em mãi không thôi...
Đó là lần cuối cùng em mỉm cười với tôi. Em đã bỏ tôi đi vào một buổi chiều gió heo may xơ xác khắp thành phố. Phong trao cho tôi một cuốn sổ nhỏ bìa xanh: "Thu nhờ tôi gửi cho anh...". Tôi lật cuốn sổ, ngay đầu tiên là nét chữ nhỏ nhắn quen thuộc của em với hai câu thơ của Olga Berggholz:
“Tránh đừng đụng vào cây - mùa lá rụng
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi...”
Tôi phóng xe giữa đại lộ. Ngọn gió quen thuộc lại sà xuống, rủ rê tôi chơi trò đuổi bắt. Tôi dừng xe hai bên đường, ngước nhìn vòm cây xanh lấp lánh những ánh nắng như mắt em đang nhìn tôi tinh nghịch. Tôi thì thầm: "Có em trên đó không, Thu?".
Một chiếc lá vàng trên vòm cây đậu xuống vai tôi. Tôi nhặt chiếc lá cho vào túi áo. Dường như chiếc lá đang thủ thỉ điều gì đó với trái tim tôi.
Em chỉ trốn đâu đó trong mùa thu thôi, phải không cô bé?